CHO ANH QUÁ KHỨ CỦA EM - Trang 115

"Xin lỗi, bây giờ anh không ăn cơm với em được, nếu như em không có

việc gì thì lúc trở về thành phố A rồi gặp."

Không đợi Lâm Mạn Thanh nói xong, Lệ Dĩ Thần đã cúp điện thoại,

Diệp Cẩn lành lạnh nhìn Lệ Dĩ Thần cười yếu ớt, không nói gì.

Lệ Dĩ Thần cũng không nói chuyện, chỉ bỏ da vịt vào bánh tráng rồi

cuốn lại, sau đó đưa cho Diệp Cẩn: “Nhân lúc còn nóng nên ăn nhanh,
nguội sẽ có mùi tanh."

Diệp Cẩn do dự một chút rồi nhận lấy: “Em tự làm được."

Quả nhiên Lệ Dĩ Thần không làm nữa, chỉ nhìn Diệp Cẩn ăn, hồi lâu

mới nói: "Em còn chưa nói cho anh biết em muốn bồi thường cái gì?"

Diệp Cẩn dùng khăn ăn lau miệng, sau đó nở nụ cười vui vẻ, hết sức vô

hại với Lệ Dĩ Thần: “Em muốn anh không khai xin lỗi em trước giới truyền
thông của thành phố A."

Lời của Diệp Cẩn khiến Lệ Dĩ Thần nhíu mày, anh chưa từng nghĩ rằng

cô gái đơn thuần, nghe lời giống như thỏ nhỏ trước kia hôm nay đã trở
thành một con dao sắc bén, có thể đâm anh khiến máu tươi chảy đầm đìa.

"Việc này thì anh không có cách nào làm được."

Lệ Dĩ Thần từ chối dứt khoat, không phải anh không có thành ý mà là

chuyện anh không làm thì anh phải nói xin lỗi như thế nào, còn có người cô
thân thiết hơn mẹ đẻ của anh, anh không thể không bận tâm đến cảm xúc
của bà, nếu anh công khai nói xin lỗi với con gái kẻ thù, làm sao bà có thể
chấp nhận được?

Diệp Cẩn thất vọng nhìn Lệ Dĩ Thần, lúc Lệ Dĩ Thần cho rằng Diệp Cẩn

sẽ quay người đi thì lại nghe Diệp Cẩn hỏi một câu: "Nói cho em biết
nguyên chân chính ly hôn năm đó."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.