"Không nên hỏi nữa, em chỉ cần biết vấn đề giữa chúng ta chưa bao giờ
là Lâm Mạn Thanh là được rồi."
Diệp Cẩn lắc đầu: “Không, thứ em muốn biết không phải là điều này, em
biết rồi, là bởi vì mẹ em đúng không ? Nhất định bà tới làm nhục anh nên
mới khiến anh mất đi lòng tin đối với hôn nhân của chúng ta."
Lệ Dĩ Thần giật giật cánh môi, vốn định phủ nhận nhưng suy nghĩ một
chút rồi không nói gì nữa, có lẽ khiến Diệp Cẩn cho là như vậy thì sẽ tốt
hơn một chút.
Lệ Dĩ Thần im lặng khiến trong nháy mắt nước mắt Diệp Cẩn như vỡ
đê: “Anh là đồ ngốc, em biết ngay là như thế mà, nhưng vì sao anh lại
muốn dùng Lâm Mạn Thanh để chọc giận em, anh có biết lúc đó em tuyệt
vọng đến mức nào hay không?"
Lệ Dĩ Thần thở dài một cái, ngay sau đó ôm Diệp Cẩn vào trong ngực:
“Thật xin lỗi. . . . . ."
Bên ngoài cửa phòng, Lâm Mạn Thanh nhìn xuyên qua khe cửa thấy
cảnh tượng bên trong thì hoàn toàn sững sờ, cô đã cảm thấy giọng nói của
người ở bên trong rất quen thuộc, cuối cùng không nhịn được tò mò nên
nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra, nhưng chuyện này tới quá đột ngột khiến cô
không kịp chuẩn bị, cả người cứng lại, cho dù đồng nghiệp bên cạnh gọi
liên tục nhưng cô vẫn không nghe.
Khó trách anh cắt điện thoại của cô, thì ra từ trước đến giờ Lệ Dĩ Thần
và Diệp Cẩn vẫn ở chung một chỗ, tại sao có thể như vậy, tại sao Diệp Cẩn
lại ở bên cạnh anh, thậm chí là vùi vào trong ngực Lệ Dĩ Thần, chẳng lẽ Lệ
Dĩ Thần điên rồi sao, thậm chí không để ý đến cảm nhận của mẹ nuôi mà
dây dưa với con gái của kẻ thù.
"Mạn Thanh, sắc mặt cô thật là tệ, sao vậy?" Nam minh tinh đóng chung
quảng cáo với Lâm Mạn Thanh ân cần hỏi .