CHO ANH QUÁ KHỨ CỦA EM - Trang 158

"Tôi nợ em cái gì?" Lệ Dĩ Thần chợt cười to: “Diệp Cẩn, lúc trước kết

hôn là do em tình tôi nguyện, huống chi ngay từ khi bắt đầu là em chủ động
theo đuổi tôi, cho dù tôi là người nói muốn ly hôn trước nhưng hôm nay tôi
cũng đã bồi thường cho em, là do chính em nói không cần, em còn muốn
như thế nào nữa?"

Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Lệ Dĩ Thần, lòng Diệp Cẩn cũng đã lạnh

toát rồi: “Lệ Dĩ Thần, tại sao anh lại biến thành như vậy?"

Diệp Cẩn gần như tuyệt vọng hỏi ra khiến Lệ Dĩ Thần cắn chặt hàm

răng, thì ra tổn thương Diệp Cẩn thì tim của anh cũng đau đớn khổ sở như
vậy, nhưng làm sao bây giờ, nếu so sánh với sự đáng sợ khi Diệp Cẩn biết
được chân tướng thì bi thương chua xót của anh đã không còn là gì cả.

Lệ Dĩ Thần nhắm mắt lại, thở dài nặng nề: “Diệp Cẩn, người phụ nữ tốt

thì không nên gậy sự, hôm nay em đã khiến cho sự nhẫn nại của tôi đến cực
hạn, hoặc là lấy những thứ bồi thường hoặc là lập tức rời khỏi đây, tôi
không có thời gian để lãng phí với em."

Tay Diệp Cẩn siết thật chặt thành quả đấm, miệng mấp máy, lời đến

khóe miệng lại không thể nói ra, cho đến khi cô chậm rãi giơ cổ tay lên, đặt
ở trước mặt của Lệ Dĩ Thần, đôi môi run rẩy mở ra khép lại nhiều lần, cuối
cùng mới gian nan phát ra tiếng nói.

Diệp Cẩn nén nước mắt, nhưng vẻ mặt lại mạnh mẽ: “Biết vết sẹo này

làm sao mà có không? Đó là bởi vì tôi tự sát sau khi sanh non mà có, Lệ Dĩ
Thần, tôi đã từng mang thai con của anh, nhưng nó chết rồi, chết ở trong
bụng của tôi. . . . . . . . ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.