sự khiến cho Mục Văn Khởi tôi rất vinh hạnh."
Khóe miệng Lệ Dĩ Thần nâng lên thành một đường cong lạnh lùng nhìn
Mục Văn Khởi, đây chính là chú của anh (chồng của Lệ Tuệ Dĩnh), là
người ép ba anh phá sản nhảy lầu, thiếu chút nữa hại chết cô của anh, ông ta
hại nhà họ Lệ bọn họ thê thảm như vậy mà lại vui vẻ hưởng thụ cuộc sống
an nhàn nhưng mà không sao, ngày lành của Mục Văn Khởi cũng sẽ nhanh
kết thúc thôi.
Lệ Dĩ Thần vươn tay: “Không dám, Mục tổng nể mặt mời tôi chính là
vinh hạnh của tôi."
Nhìn hai người đàn ông đang nói chuyện rồi lại nhìn Lâm Mạn Thanh
bên cạnh Lệ Dĩ Thần, Chu Mẫn Quân có chút gấp gáp nóng nảy : “A Cẩn,
Lệ Dĩ Thần có ý gì? Người phụ nữ bên cạnh cậu ta là ai?"
Đừng nói là Chu Mẫn Quân, thật ra thì Diệp Cẩn cũng không biết giữa
Lệ Dĩ Thần và Lâm Mạn Thanh đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua chuyện này
đã không còn liên quan đến cô nữa, cho dù Lệ Dĩ Thần lộ vẻ hổ thẹn khi
biết được sự việc kia thì anh cũng chỉ đồng ý xuất hiện tại bữa tiệc hôm nay
mà thôi, có lẽ việc đó cũng không có bao nhiêu quan trọng đối với Lệ Dĩ
Thần.
Anh đã không thương cô, coi như cô từng mang thai đứa bé thì thế nào,
đừng nói là đứa bé đó không được sinh ra, coi như sinh ra được, nếu không
phải là của người phụ nữ anh thích thì chắc anh cũng sẽ không thèm để ý
đâu.
Diệp Cẩn không muốn ở lại chỗ này nhìn Lệ Dĩ Thần và người phụ nữ
kia nữa, cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nhưng lại bị Cố Diễn kéo tay.
"A Thần tới rồi, chúng ta cũng nên qua đó chào hỏi một chút."