"Quả nhiên là ông ta, lão hồ ly này gấp đến mức không thể chờ được
rồi."
"Đúng vậy, nếu cậu chết thì người có khả năng nhận hạng mục quảng
trường thị chính đó nhất là Mục Văn Khởi, chẳng qua ông ta nghĩ mình có
thể nuốt được hạng mục lớn như vậy sao?"
Lệ Dĩ Thần híp mắt lại, ánh sáng lạnh trong con ngươi bắn ra bốn phía:
“Xem ra Hoa Phong đã cho ông ta vay tiền, nếu không thì ông ta tuyệt đối
không làm những chuyện mà mình không nắm chắc."
"Quả thật Mục thị đã vay tiền thành công, nhưng không phải do Hoa
Phong giúp đỡ."
Nghe vậy, Lệ Dĩ Thần bỗng dưng nhíu mày, ngay sau đó cười lạnh: “Nói
như vậy, cuối cùng là Mục Văn Khởi đã tới công ty tín dụng Lăng Thiên
của cậu?"
Lăng Tiêu cười hả hê : “Mục Văn Khởi thật sự quá gấp rồi, hoàn toàn
không có cẩn thận điều tra quan hệ của mình và cậu, như vậy cũng tốt, tiết
kiệm được không ít chuyện."
"Chỉ hy vọng như thế."
Sau khi chiếm được sự tin tưởng của truyền thông báo chí thì Diệp Cẩn
lại ngựa không ngừng vó chạy đến bệnh viện, trong khi cô đang mệt mỏi vì
chạy vội đến thì nhìn thấy cái mền đang đắp trên mặt Lệ Dĩ Thần, lúc đó cô
không có cách nào suy nghĩ nữa, khụy xuống trước giường bệnh của Lệ Dĩ
Thần.
"Lệ Dĩ Thần. . . . . ."
Vẻ mặt Lăng Tiêu vô cùng khổ sở, nức nở, đứng ở một bên nói: "Em
gái, nén bi thương đi, A Thần, cậu ấy đã. . . . . . Đi..."