Diệp Cẩn không tin, lắc đầu: “Không, không thể, Lệ Dĩ Thần không thể
cứ thế mà chết được, không phải đều nói người ác sống ngàn năm sao, tại
sao anh ta có thể làm tôi tổn thương, làm tôi đau đớn thấu xương rồi chết
như vậy được. . . . . ."
Nhìn Diệp Cẩn khóc đến chết đi sống lại, Lăng Tiêu ở một bên thở dài:
“Không phải là cô rất hận người này sao, cậu ta vừa tàn nhẫn lại vừa xấu
xa, bây giờ cậu ta chết rồi, cô nên vui mừng mới đúng chứ."
Ánh mắt của Diệp Cẩn sắc bén nhìn thẳng vào Lăng Tiêu: “Uổng công
anh ấy coi anh là bạn bè tốt nhất, tại sao anh có thể nói những lời như vậy,
đúng, tôi oán anh ấy, hận anh ấy nhưng cũng không tới lượt anh phê phán."
Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng: “Vậy thì thế nào, dù sao thì cậu ta cũng
đã chết, tôi nói này cô gái, cô còn trẻ lại xinh đẹp, đừng luẩn quẩn trong
lòng, A Thần đi rồi, anh đây sẽ giúp cậu ta chăm sóc cô thật tốt." Nói xong,
Lăng Tiêu liền khoác tay lên trên vai Diệp Cẩn.
"Anh cút ngay." Diệp Cẩn hét lên, hất móng vuốt của Lăng Tiêu ra, sau
đó chậm rãi nhìn về phía Lệ Dĩ Thần, run rẩy vén cái chăn che trên mặt Lệ
Dĩ Thần.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt không có lấy một chút máu của Lệ Dĩ Thần,
Diệp Cẩn cắn chặt môi, không tiếng động rơi nước mắt, vẻ mặt càng thêm
đau khổ.
"Năm ấy anh đã nói là anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, yêu em, thương
em nhưng cuối cùng anh lại bỏ rơi em và đứa bé, anh có biết em hận anh
tuyệt tình nhiều đến bao nhiêu không, nhưng lần này anh trở lại, em phát
hiện có một số việc không giống như em đã nghĩ, vì vậy em tìm trăm
phương ngàn kế muốn biết nguyên nhân năm đó anh bỏ đi, nhưng tại sao
anh chưa nói gì cả mà đã đi rồi, Lệ Dĩ Thần, anh biết không, hận sâu đậm