người tốt nhất nhưng lại có thể chạm vào lòng của anh, nếu như người đó
không phải A Thần, anh nghĩ dù như thế nào anh cũng sẽ không buông tay,
nhưng mà bây giờ. . . . . . Hai người lưỡng tình tương duyệt, anh có thể nói
được gì nữa, về phần đơn từ chức của em, tạm thời anh đặt nó ở trong ngăn
kéo, coi như giống lần trước, anh sẽ cho em một thời gian để bình tĩnh lại,
nếu như cuối cùng em vẫn cảm thấy em muốn rời đi thì Cố Diễn anh tuyệt
đối sẽ không làm cho em khó chịu."
Ánh mắt Diệp Cẩn có chút mờ mịt nhìn Cố Diễn: “Cảm ơn Cố tổng, thật
ra thì đối với em mà nói, Cố tổng anh cũng là một sự tồn tại đặc biệt."
Lời nói của Diệp Cẩn khiến Cố Diễn bật cười: “Có những lời này của
em xem như anh cũng không thua quá khó coi, được rồi, ai bảo anh chậm
hơn A Thần một bước, như vậy thì cứ để cho anh làm sự tồn tại đặc biệt đó
được không, Diệp Cẩn?"
Diệp Cẩn nghẹn ngào, gật đầu một cái: “Vẫn luôn như thế."
Cố Diễn giang hai cánh tay: “Diệp Cẩn. . . . . . Anh có thể ôm em một
cái không, chỉ một lần thôi."
Diệp Cẩn không có từ chối: “Cố tổng, em muốn nói cho anh biết, anh
thật sự rất tốt."