Nghe vậy, Lâm Mạn Thanh đột nhiên dừng bước lại, vẻ mặt có chút do
dự sau đó cười với Tần Mục: “Giúp em cám ơn dì Tần còn nhớ tới em,
chẳng qua gần đây công việc quá bận rộn. . . . . ."
Lời nói của Lâm Mạn Thanh khiến Tần Mục có chút mất mát, nhưng rất
nhanh anh đã điều chỉnh lại vẻ mặt, cười ha hả nói: "Xem anh đi, bản thân
rãnh rỗi lại cứ tưởng ai cũng giống mình. Bây giờ em đang nổi tiếng, dĩ
nhiên thời gian rất quý giá, không sao, về sau có cơ hội rồi hãy nói."
Nhìn Tần Mục cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thật ra thì Lâm Mạn Thanh rất
quý trọng tình bạn của anh, không muốn làm cho anh thương tâm, nhưng có
một số việc thật sự là không thể cưỡng cầu được.
"A Mục, Phiến Phương vẫn đang chờ tin tức của em, em đi trước, không
nói chuyện với anh nữa."
“À, không sao, em còn bận việc của em, công việc quan trọng hơn."
Lâm Mạn Thanh cười có chút không tự nhiên, lướt qua Tần Mục. Sau
khi gõ cửa thì đi vào phòng làm việc của Lệ Dĩ Thần, nhìn Lệ Dĩ Thần đang
tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi thì Lâm Mạn Thanh kêu một tiếng rất nhẹ
nhàng.
"A Thần. . . . . ."
Sắc mặt Lệ Dĩ Thần không tốt, mở mắt ra, lạnh lẽo nhìn Lâm Mạn
Thanh, mang theo xa cách: “Em đến đây làm gì?"
Thái độ của Lệ Dĩ Thần làm cho Lâm Mạn Thanh căng thẳng, thiếu chút
nữa nước mắt chảy ra nhưng cô vẫn nhịn được, ngừng nghẹn ngào, Lâm
Mạn Thanh đưa một phần hợp đồng cho Lệ Dĩ Thần.
"Em biết anh không muốn nhìn thấy em, chuyện ngày đó. . . . . . Em đã
làm cho anh thất vọng, thật ra thì em cũng rất hối hận."