CHO ANH QUÁ KHỨ CỦA EM - Trang 59

mới chợt hiểu ra một chuyện, thì ra Diệp Cẩn thích dính lấy anh lại thiếu
hụt cảm giác an toàn vẫn chưa từng thay đổi, kiên cường của cô cũng chỉ là
một lớp vỏ bảo vệ mà thôi.

Lệ Dĩ Thần xuống xe, nhìn chằm chằm Diệp Cẩn đang khóc bất lực:

“Tôi chưa từng rời đi, vẫn ở nguyên tại chỗ chờ em, là do chính em đi lầm
đường thôi, xe của tôi vẫn chờ ở con đường nhỏ bên trái còn em lại đi con
đường bên phải."

Lệ Dĩ Thần bình tĩnh nói xong, Diệp Cẩn đang khóc thút thít bỗng dưng

ngừng lại, dường như cô thật sự. . . . . . . . . Đi lầm đường.

Nghĩ đến sự ngu ngốc của mình, Diệp Cẩn hận đến mức muốn tìm một

cái lỗ để chui xuống, cô cẳng thẳng liếc nhìn Lệ Dĩ Thần, muốn mở cửa xe
ra để chui vào phía sau, nhưng ngay khi tay của cô mới vừa chạm vào cửa
thì bỗng nhiên Lệ Dĩ Thần ôm lấy cô từ phía sau.

Diệp Cẩn cứng đờ, nhất thời không biết làm sao, cái ôm này quá mức

quen thuộc, cũng quá mức xa lạ, cô đã từng rất thích cái ôm vững chãi ấm
ấp này, mỗi lần vùi ở trong ngực anh thì cô đều quên đi ác ma ở nhà họ Mục
kia, thế nhưng cuối cùng bến cảng ấm áp an toàn cũng bỏ rời cô, khiến cô
trở lại những ngày chật vât, sống không bằng chết lần nữa, có trời mới biết
khoảng thời gian đó cô làm thể nào mà chịu đựng được.

"Lệ Dĩ Thần, anh đang làm gì vậy?"

Lệ Dĩ Thần không để ý tới chất vấn của Diệp Cẩn, ôm thật chặt lấy thân

thể gầy yếu kia, trong lòng đau nhói: “Tại sao lại không chăm sóc tốt cho
chính mình, tại sao lại gầy như vậy?"

Diệp Cẩn cảm thấy đôi mắt chua xót: “Tôi như thế nào thì có liên quan

gì tới anh, buông tôi ra, Lệ Dĩ Thần, anh cách tôi xa một chút."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.