mong, nếu như anh không xuất hiện trước mặt cô, có lẽ ba năm đã có thể
khiến cô quên anh, bắt đầu lại cuộc sống mới lần nữa, nhưng bây giờ cô lại
lâm vào khổ sở hoang mang, đây đều là do anh mang lại, anh cũng rất muốn
dứt khoát, không xuất hiện trước mặt cô nữa nhưng anh không làm được.
Lệ Dĩ Thần dùng bàn tay run rẩy chậm rãi chạm vào khuôn mặt tái nhợt
của Diệp Cẩn, sau một hồi lâu anh mới nói một quyết định khiến chính anh
cũng kinh ngạc.
"Chúng ta đừng xa nhau nữa, A Cẩn, nếu quãng đời còn lại không có
em, coi như Lệ Dĩ Thần có được toàn thế giới thì cũng là người thất bại."
Khi Diệp Cẩn tỉnh lại thì phát hiện mình đã ở trong khách sạn, nhưng
cũng không phải là nằm trên giường trong phòng bình thường của cô, rõ
ràng nơi này lớn gấp đôi phòng cô, còn có phòng khách thiết kế xa hoa này,
hiển nhiên đây là phòng đắt tiền nhất khách sạn, tại sao cô lại ở đây?
"Rốt cuộc em cũng đã tỉnh rồi hả? Đói không, có muốn ra ngoài ăn chút
gì hay không?" Lệ Dĩ Thần vừa mới vào cửa đã nói với Diệp Cẩn đang mờ
mịt nhìn mình.
Diệp Cẩn đi chân không, trên người mặc một cái váy ngủ tơ tằm, ánh
mắt mông lung đứng trên mặt đất, dáng vẻ ngây thơ khi vừa tỉnh ngủ của cô
khiến Lệ Dĩ Thần không tự chủ cong khóe miệng, cuộc hôn nhân của anh
và cô không dài nhưng mỗi buổi sáng cô đều thức dậy với dáng vẻ ngây thơ
ngu ngốc này, tuy chỉ có mấy ngày ngắn ngủi nhưng lại khiến anh nằm mơ
hằng đêm trong ba năm, đó là cô gái anh thích nhất, cho dù là ba năm hay là
ba mươi năm thì anh cũng sẽ không quên một cái nhăn mày, một nụ cười
mỉm của cô.
"Lệ Dĩ Thần, người kia đã chết rồi sao?" Rốt cuộc cô cũng đã nhớ lại
những chuyện vừa mới xảy ra, trong lòng vẫn còn cực kì sợ hãi, hỏi.