CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 1 - Trang 115


- …Tôi nghĩ, phải bắt nó, giữ lại, đưa vào trong cổng cầu thang, nếu không
nhỡ nó lại chạy mất.

Chúa ơi, bà nói dối như thế mà không sợ bị rụng lưỡi à? Bạn đọc thân mến,
các bạn đã chứng kiến mọi chuyện rồi đấy. Bà ấy nói dối đến thế để làm gì?

- …Tôi kéo nó vào cổng cầu thang, nó chống cự rất dữ, tôi chỉ sợ nó tợp
cho một phát vào tay.

Tôi muốn tợp cho bà một phát lắm rồi đấy. May cho bà là tôi có thần kinh
thép, biết kiềm chế.

- Ôi, chị nói gì thế, - dường như mẹ đã cảm nhận được rằng bà hàng xóm
nói xạo quá đáng, - chó này không bao giờ cắn.

- … Vất vả một hồi, cuối cùng thì tôi cũng lôi được nó vào cổng cầu thang,
sau đó đưa nó lên trước cửa căn hộ nhà chị.

Sao bà không xạo nốt là bà đã ẵm tôi trên tay leo lên tận lầu 5? Thật xấu hổ.
Tôi thật lấy làm xấu hổ cho hạng người như thế. Nhưng mà thôi, quên đi.
Mặc sức cho bà ấy nói dối nói trá. Quan trọng nhất là tôi đã về tới nhà và
Sashka đang ngồi cạnh tôi.

Nếu các bạn cảm thấy thú vị, tôi xin kể về những gì xảy ra tiếp theo. Mỗi
lần trong nhà cạn tiền, cụ Ivan Savelievich thường nói:

- Trison, đừng buồn chán. Chuyện này dường như chỉ là một vệt đen xuất
hiện trong đời. Về sau, chúng ta có thể nhận thấy rằng nó không đen lắm,
mà có khi trở thành trắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.