CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 1 - Trang 187

Sau khi vào nhà, mọi người bắt đầu xử lý vết thương cho tôi rồi cho tôi
uống sữa tươi, thậm chí còn “bồi dưỡng” tôi một cái đùi gà. Và rồi mọi
chuyện trở lại bình thường. Hình như mọi người có pha thứ thuốc gì đó vào
trong sữa nên ngay sau đó tôi ngủ lịm đi, ngủ thật say. Tôi hoàn toàn yên
tâm rằng trong cái “chuồng gián” này sẽ không ai dùng ná bắn tôi.

Ôi, lần này tôi được ngủ đã đời, ngủ chưa bao giờ được ngủ. Dường như
cảm nhận được lỗi sai của mình, mọi người trong nhà đều cố gắng đi thật
nhẹ, nói thật khẽ, để không phá hỏng giấc ngủ của tôi. Khi thức dậy, tôi
nghe mọi người đang chuyện trò với âm lượng thật nhỏ. Nhưng tôi cảm
nhận được cái mùi quen thuộc, hé mắt ra và nhìn thấy “vệ sĩ” của mình ngồi
đó, bên cạnh tôi. Tội nghiệp cậu bé, cậu đã ngồi đây bao lâu rồi? Tôi khe
khẽ sủa. Sashka có phản ứng ngay và đặt bàn tay âm ấm của mình lên mũi
tôi.

- Ngủ ngon chứ, Trisha? – Cậu ấy hỏi.

- Gâu-gâu! - Tôi trả lời.

- Thấy đỡ chưa?

- Gâu! – Tôi khẳng định.

Không, lần này thì tôi không nói dối để an ủi. Tôi thật sự đã cảm thấy đỡ
hẳn – ít nhất là lưng đỡ nhức buốt, các vết thương đỡ rát, cũng có thể là do
tôi trước đó đã cẩn thận liếm vết thương. Bất giác tôi chợt nghĩ: phải chăng
thật sự vết thương trên mình chó mau lành hơn so với ở người?

Nhìn chung thì nhiều người biết rằng trong nước dãi của chó có chứa những
hợp chất có tính khử trùng. Thậm chí nhiều người còn muốn được chúng tôi
liếm vết thương trên mình họ. Tôi nói thật đấy. Trong một chương trình trên
kênh truyền hình Discovery người ta có kể một truyền thuyết rất hay: từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.