CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 1 - Trang 207

- Cảm ơn anh, anh Boris Mikhailovich. – Mẹ xúc động nói. – Cảm ơn anh
rất nhiều.

- Ồ, tôi phải cảm ơn chị mới đúng chứ, - ông khách thở dài. – Cảm ơn vì
mạng sống của bé Rada nhà tôi. Tôi cứ nghĩ mãi, làm sao có thể xảy ra
chuyện ấy, vậy mà… Nhưng thôi, chúng ta không nói chuyện ấy nữa… Chị
biết không, tôi có một người bạn thân, bác sĩ Nikolai Sobolev. Anh ấy từng
tiến hành nhiều ca phẫu thuật vô cùng độc đáo. Tôi không rành lắm về
chuyện mổ xẻ, nhưng tôi có nghe nói rằng, với sự trợ giúp của kính hiển vi
điện tử, các bác sĩ có thể đặt vào mắt bệnh nhân mống mắt nhân tạo cuộn
tròn như cái ống. Chị biết không, anh bạn tôi đã mang lại thị lực cho nhiều
người khiếm thị rồi đấy. Bệnh nhân đến từ khắp nơi trên thế giới: Đức có, Ý
có, Nam Tư cũng có. Anh ấy cùng các cộng sự của mình làm việc rất có uy
tín. Chị đừng lo lắng gì cả, tự tôi sẽ thỏa thuận với anh ấy. Trước mắt chị
khoan hẵng nói gì với cháu, cứ để các bác sĩ xem xét, đánh giá tình hình
thương tật của cháu cái đã.

- Ôi, tôi thật không biết cảm ơn anh như thế nào cho xứng đáng nữa, - mẹ
nói. – Mọi chuyện thật bất ngờ. Mọi chuyện sao mà tình cờ…

- Không có gì là tình cờ cả chị Svetlana ạ, - ông Boris Mikhailovich mỉm
cười. – Mọi chuyện đều do ý Chúa sắp đặt. Gia đình chị đã cứu sống
Raduzhka – “cầu vồng nhỏ” của tôi. Vậy giờ đây tôi phải cứu raduzhka -
mống mắt cho con chị. Xin cảm ơn cả nhà về bữa tiệc. Bây giờ đã đến lúc
chúng tôi phải ra về, - ông khách đứng dậy, quay về phía đứa con gái của
mình, nói: - Nào, Raduzhka, chào mọi người đi rồi về…

Raduzhka còn quá bé, chưa biết hết những điều tế nhị. Cô bé hôn tôi một
cái rõ mạnh vào chóp mũi, khiến đầu óc tôi choáng váng.

- Chào nhé, bạn thợ lặn! – Cô bé chào thật to rồi nói thêm: - Nhớ tới nhà
chơi nha! Đồng ý chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.