CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 2 - Trang 209

nạng vào cô ta hay vô ý giẫm phải chân cô nàng sao đó, đại khái thế. Tóm
lại, cô ả xô bà cụ một cú khiến bà ấy loạng choạng suýt ngã. Tôi vội bước
đến can thiệp. Tôi nói: “Này cô gái, làm gì thế? Cô không đeo thánh giá hay
sao?”. Cô ta móc cây thánh giá từ trong ngực áo ra, dí vào mũi tôi, như thể
muốn nói “Đây này! Có đeo chứ sao không!”. Ông có thể hình dung được
không? Cô ta thậm chí không hiểu ý tôi muốn nói gì. Theo ông, có thể gọi
cô ta là người có đức tin hay không? Ôi, những trường hợp như thế đầy rẫy
quanh ta.

- Có thể, tôi với ông đều có lỗi chăng? – Cụ Valery Anatolievich chợt nói.

- Nghĩa là sao? – Ông Piotr nhíu mày.

- Ồ, tất nhiên không phải cụ thể là tôi với ông, mà thế hệ chúng ta. Phải
chăng chúng ta đã không chú ý tới một điều gì đó.

- Thôi đừng nói nữa, ông Valery ạ, - ông Piotr lắc đầu, - đừng nói nữa. Ông
nhớ lại đi, sự giáo dục ngày trước như thế nào. Con người được giáo dục
nghiêm túc từ tấm bé – đội nhi đồng Tháng Mười, đội thiếu niên tiền
phong, đoàn thanh niên Cộng sản. Tuổi trẻ ngày ấy sống có chí hướng, có
đạo lý, biết nhường chỗ ngồi trên tàu điện, biết giúp đỡ người già, người tàn
tật. Lớp trẻ ngày nay làm sao bì được với ngày ấy! Không, tôi không thấy
mình có lỗi gì trong chuyện này. Chúng ta từng làm đúng. Chỉ ngày nay,
chính quyền buông lơi chẳng quan tâm gì đến giới trẻ. Cứ xem tivi, khắc
biết. Đó quả là…

- Nghe này, ông Piotr. – Cụ Valery Anatolievich ngắt ngang. – Nhiều khi tôi
ngồi suy ngẫm về chủ đề mà chúng ta đang bàn. Ông vừa khẳng định rằng
chúng ta từng nuôi dạy một lớp trẻ khác hẳn ngày nay. Đúng thế không?

- Đúng thế. – Ông Piotr gật đầu. – Tất nhiên khác hẳn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.