CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 2 - Trang 230

xạc. Ngay cả bầy chim sẻ cũng lặng yên, ngưng ríu rít. Đứng trước ngôi mộ
vô hình, tôi âm thầm nói lời chia ly với cô bạn nhỏ của mình.

“Tạm biệt nhé, Mariana yêu quý! Hãy tha lỗi vì tôi không cứu được em. Tôi
sẽ không bao giờ quên em…”.

Tim tôi thổn thức trong lồng ngực, mắt dường như có một tấm màng đục
mờ che phủ. Lúc đó, tôi chỉ muốn tru lên cho nguôi bớt nỗi lòng. Nhưng
không nên để mọi người chứng kiến sự mềm yếu của mình. Chúng tôi
không được phép làm như thế.

Tôi quay về chỗ mọi người. Chỉ mình ông lão của tôi hiểu tôi đi ra góc
vườn để làm gì. Tôi cọ mình vào chân ông lão, cất tiếng rên buồn bã thay
lời chia tay, rồi không ngẩng đầu lên, tôi lầm lũi đi lại gần chiếc xe. Bọn trẻ
vẫy tay rối rít và kêu to: “Tạm biệt, Trison, Tạm biệt nhé!”.

Tôi từng xiết bao ao ước được trở về trường cũ, mái trường thân yêu của
mình, nhưng không bao giờ nghĩ rằng lần trở về này lại buồn đến thế.

Người tài xế khởi động xe, vào số. Xe bắt đầu lăn bánh. Đúng lúc ấy, một
tia sáng phản chiếu nào đó rọi vào trong xe. Nhìn ra xung quanh, thấy tấm
bảng tên trường mẫu giáo đang lấp lánh dưới ánh mặt trời, tôi thầm nghĩ:
“Tạm biệt nhé, Cầu vồng!”.

Tháng 3 - 2012

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.