CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 2 - Trang 226


Bây giờ mới bắt đầu một màn cực hay. Chỉ có điều, xin bạn đọc đừng nghĩ
rằng tôi thêm thắt đoạn này vào để ly kỳ hóa cốt truyện nhằm câu khách.
Không đâu. Truyện ngắn này không phải là câu chuyện hư cấu chỉ để mua
vui độc giả, mà là chuyện thật trăm phần trăm. “Nhân vật của Erofeev” cất
giọng đọc to một bài thơ của thi hào Sergey Esenin: “Ánh bình minh dệt đỏ
mặt hồ...”.

Con chó cất một tràng tiếng tru cổ vũ.

“Nào, bạn thân mến, hãy đệm thanh cho tớ. Bây giờ chúng mình sẽ trình
diễn một màn song tấu, mọi người sẽ phải bổ chửng cho mà xem. Nào, bắt
đầu!”.

Và con chó bắt đầu hát. Không, không phải sủa, mà hát thật sự. “U-u-u-aa-
a-uu-a-a-uuu!”. Mọi người trong toa im bặt. Người say đọc thơ, con chó
“đệm nhạc” theo cách của mình. Thậm chí người đàn ông hung hăng ban
nãy cũng há hốc mồm, lặng người đi vì kinh ngạc. Có lẽ con chó thích lời
nhận xét từ người hành khách say say tỉnh tỉnh về khuôn mặt của nó hay do
nó thật sự là một con chó hiền lành tốt bụng, tôi không biết nữa. Nhưng rõ
ràng là nó đã rất quấn ông khách ngà ngà nọ và bắt đầu liếm mặt ông ta.
Ông ta để yên cho nó liếm. Mọi người trong toa vỗ tay khen ngợi cả người
lẫn chó.

“Nghệ sĩ diễn ngâm” đứng phắt dậy, gập mình cảm tạ công chúng. Có ai đó
kêu to: “Tuyệt vời! Đề nghị tiếp tục!”. “Nghệ sĩ” bất ngờ bật khóc. Đúng
lúc đó, tàu dừng ở một ga xép, “người đàn bà có con chó nhỏ” (tác giả
mượn tên một tác phẩm của nhà văn cổ điển Nga Anton Tchekhov – ND)
vội bước ra ngoài. Người khách say xỉn cũng bước ra theo.

Câu chuyện tôi vừa kể diễn ra trên một chuyến xe lửa ngoại ô. Nói chung,
trên xe lửa ngoại ô có nhiều chuyện rất hay. Lần sau tôi sẽ kể về một con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.