CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 2 - Trang 213

- Tôi hiểu hết, cô hiệu trưởng ạ. Có bao nhiêu thời gian để chuẩn bị? Hi
vọng không phải trong vòng 24 tiếng đồng hồ?

- Ồ, nói chung không ai ra bất kỳ thời hạn nào hết. Sếp từ trên phòng giáo
dục gọi điện xuống, yêu cầu cháu phải thực hiện sẵn mọi biện pháp cần
thiết. Cháu nghĩ khoảng mươi, mười lăm ngày nữa sẽ có đoàn thanh tra
xuống làm việc với trường.

- Được rồi, - cụ Valery Anatolievich đồng ý. – Cô cho xin... nhiều nhất là
một tuần, chúng tôi sẽ cố gắng tìm ra cách giải quyết. Hiện tại tôi chưa thể
nào trả lời ngay được... Cô hiểu đấy...

- Được mà, được mà, cháu không hối thúc đâu, bác Valery Anatolievich ạ.
Cháu hiểu chứ. Nhưng dù sao cháu cũng mong bác thứ lỗi…

- Ôi, có gì đâu mà cô phải xin lỗi. Tôi xin hứa: một tuần sau, con chó sẽ
không hiện diện ở đây nữa. Tôi hiểu mọi chuyện mà.

- Bác Valery Anatolievich, bác không giận cháu chứ?

- Ồ, có chuyện gì đâu mà phải giận?

Ông cụ bắt đầu gọi điện thoại cho những người quen biết. Họ trả lời cụ như
thế nào, tôi không được rõ. Nhưng tâm trạng của cụ chẳng thấy khá lên.
Hôm sau, vào giờ ngủ trưa của bọn trẻ, như thường lệ, tôi nằm nghỉ trong
góc vườn. Bỗng tôi nghe có tiếng động gì đó khác thường và cảm thấy có
chuyện gì không ổn. Từ phía cửa chính của tòa nhà, mùi khói bay đến chỗ
tôi. Tôi vùng dậy, phóng về phía cửa. Từ bên trong, người lớn cùng trẻ nhỏ
chạy túa ra. Vài phút sau, ngoài sân đầy người, khói bốc ra từ các cửa sổ.
Bọn trẻ được đưa ra xa, sát tường rào. Có lẽ do đám cháy bên trong tạo nên
áp lực không khí quá cao, cửa ra vào tòa nhà bị đóng sập lại và tự động chốt
chặt. Cô hiệu trưởng cố hết sức nhưng không thể nào mở được cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.