CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 2 - Trang 6

Lần nọ, tôi đã phải làm diễn viên suốt một ngày. Sau khi xuất bản tập 1, tôi
được mời đến Saint Peterburg dự buổi lễ ra mắt bạn đọc. Cũng đúng trong
thời gian đó có một đoàn khách đến thăm trường đào tạo chó dẫn đường của
chúng tôi và một người đàn ông khuyết tật đồng ý đi cùng chúng tôi đến dự
lễ ra mắt cuốn sách. Nhà trường cũng cử cô giáo Lêna, huấn luyện viên của
tôi, đi Saint Peterburg dự lễ. Có thể các bạn không tin nổi, tôi biểu diễn
ngay trong nhà sách, trình diễn cho khán giả xem những tuyệt kỹ của mình.
Chẳng giấu gì các bạn, tôi hồi hộp kinh khủng. Nào phải chuyện đùa - tôi
đã trở thành một nghệ sĩ thực thụ. Tôi bước lên sân khấu, ngó quanh khán
phòng và cảm thấy hơi bị khớp. Tôi nghĩ bụng, coi chừng, ráng đừng để
hỏng bét mọi chuyện. Nhưng rồi mọi chuyện đã diễn ra một cách tuyệt vời.

Trong buổi lễ hôm ấy, một nhiếp ảnh gia lại gần huấn luyện viên của tôi,
xoa đầu tôi, gãi gãi vào gáy tôi và nói:

- Cám ơn chị đã đưa Trison đến đây. Tôi đã bốn mươi tuổi rồi nhưng trước
đây chưa bao giờ được nhìn thấy một con chó dẫn đường nào cả.

Ôi chao, lúc đó tôi cảm thấy xiết đỗi tự hào!

Nhưng bây giờ chúng ta hãy bắt tay vào việc. Các bạn không thể hình dung
nổi, trong đời tôi đã diễn ra biết bao nhiêu chuyện mà tôi sẽ kể các bạn
nghe; chuyện vui có, chuyện buồn có, và có cả những chuyện kinh hoàng
nữa. Thậm chí tôi e ngại rằng liệu khuôn khổ của thể loại truyện vừa có quá
chật hẹp đối với những câu chuyện ấy hay không. Thôi thì đành thế này: tôi
sẽ bắt đầu câu chuyện của mình rồi để xem nó sẽ trở thành cái gì, truyện
vừa hay tiểu thuyết, mà có khi là cả một trường thiên tiểu thuyết kiểu như
“Chiến tranh và hòa bình” cũng nên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.