CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 2 - Trang 8

1

Ở loài chó, cũng giống như ở loài người, kinh nghiệm sống tăng dần sau
mỗi mối quan hệ quen biết.

Ôi, nhưng cầu Chúa cho các bạn đừng gặp phải những cú làm quen kinh
khủng mà tôi từng phải chịu đựng – mỗi khi nhớ lại, tôi còn giật mình thon
thót!

Ban đầu, mọi chuyện khá suôn sẻ. Sau khi Sashka phục hồi thị lực, tôi ăn
không ngồi rồi chẳng được lâu. Chỉ được hơn một tháng là tôi lại được giao
về cho một nhà văn nữ bị mù. Tất nhiên là ở đây, tôi sống khá sướng. Dù
sao tôi cũng còn khá ngây thơ, cứ đinh ninh mình sẽ sống nơi đây cho đến
trọn đời. Nhưng sự đời không đơn giản, tôi và người được tôi bảo bọc (tức
là nhà văn nữ nọ) đột ngột phải chia tay nhau – hoàn cảnh bắt buộc phải thế,
đành chịu thôi. Và tiếp theo… Nhưng thôi, cứ để từ từ rồi tôi sẽ kể.

Dù rằng bà Anna Ygorevna Krivosheeva trở thành người được tôi bảo bọc
chẳng được bao lâu, nhưng chúng tôi chia tay như những người bạn lớn. Sở
dĩ chúng tôi phải xa nhau chẳng qua vì giờ đây bà Anna đã ra nước ngoài
sinh sống. Tôi xin mách nhỏ: nếu gặp người phụ nữ khả kính ấy, các bạn
chớ có mà gọi bà ấy là nhà văn, gọi thế, bà ấy sẽ giận lắm đấy. Bà ấy cho
rằng cái từ “nhà văn” không tồn tại trong ngôn ngữ loài người, nói cách
khác, trên đời này làm gì có nhà văn! Về chủ đề này, loài chó chúng tôi
chẳng dám lạm bàn. Ừ thì không có. Có gì đâu, chuyện nhỏ! Vâng, cũng
cần nói thêm, trong nhà, chẳng ai gọi bà là Anna Ygorevna theo cách xưng
hô kính trọng cả. Tên gọi chính thức (gồm tên, phụ danh và họ) của bà lặn
biệt tăm đâu đó trong các loại giấy tờ, tài liệu, thư từ, v.v. Còn trong cuộc
sống bình thường, mọi người chỉ gọi người phụ nữ khả ái này bằng những
cái tên thân mật đại loại như Annushka, Anhiuta, hay đôi khi chỉ đơn giản
là Anna.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.