CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 167

CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG

LẶNG

Toan Giác Cao

dtv-ebook.com

Chương 17: Đùa Giỡn Đàn Ông

Giang Thủy đi qua bên cạnh Dương Mai, cô lại dùng ngón út câu lấy

ngón tay anh, không dùng chút sức nào vẫn có thể dễ dàng câu lấy anh.

“Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi.” Cô không dựa sát vào anh mà

ngược lại dựa nghiêng vào trên cửa tủ, có vẻ nhàn tản mà lười biếng.

Giang Thủy đưa lưng về phía Dương Mai, âm thầm dùng sức nắm

chặt bình nước khoáng trong lòng ngực, một lát sau mới nói: “Không đơn
điệu, cũng không tịch mịch. Tôi cảm thấy ở một mình khá tốt.”

Dương Mai hỏi lại: “Thật sao?”

Giang Thủy rất nhanh liền đáp: “Thật.”

Dương Mai cười cười, nói: “Trả lời nhanh như vậy, khẳng định là nói

dối.”

Lời còn chưa dứt, cô đã như muốn kiểm nghiệm xem Giang Thủy có

phải thật sự nói dối hay không, lập tức cúi người về phía trước, vòng qua cổ
anh, nghiêng đầu nhìn mặt anh.

Giang Thủy đứng không nhúc nhích, giống như một pho tượng điêu

khắc, cứng đờ đứng sừng sững, mặc cho cô xem.

Không khí nóng bỏng lưu chuyển, gió không tiếng động thổi qua,

quanh quẩn bên người bọn họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.