CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 169

“Nhớ không rõ, sắp mười năm.”

“Mười năm… Mười năm này, có người phụ nữ khác đã tới nhà anh?”

“Không có.”

Dương Mai thực vừa lòng đáp án này, cô mang theo tư thái người

thắng cong cong môi, hỏi: “Vì sao, là anh chướng mắt các cô ấy, hay là các
cô ấy chướng mắt anh.”

“Không biết, chướng mắt lẫn nhau đi.”

“Vẫn chỉ có một mình vậy anh ngoài dạy học viên, còn làm gì khác

nữa?”

“Cái gì?”

Dương Mai nói: “Tỷ như, một người ở nhà xem TV, xem báo chí, lên

mạng, chơi game, còn có … tự sướng.” (Đừng ai hỏi cái “tự sướng” này
nhé:v)

Giang Thủy hơi hơi nghiêng đầu, rũ mí mắt nhìn Dương Mai, anh

không nói chuyện, môi mím chặt, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Dương Mai thúc giục anh: “Nói đi, có làm qua không.”

Giang Thủy thở sâu, từng câu từng chữ mà hỏi lại: “Cái gì? Trò chơi,

hay là tự sướng.”

Dương Mai bỗng nhiên cười ra tiếng, ngón trỏ trắng trẻo nhẹ nhàng

chầm chậm lướt qua môi dưới: “Anh trả lời hết đi.”

“Đều đã làm qua.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.