CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 126

thể lột hoàn chỉnh vỏ ra, vỏ quất nằm trên lòng bàn tay anh giống như một
đóa hoa chưa nở ra hoàn toàn.

Giang Thủy đưa vỏ quýt cho Dương Mai: “Ngửi cái này sẽ cảm thấy

đỡ hơn.”

Dương Mai tiếp nhận, đặt dưới mũi, hơi thở mát lạnh chui vào lỗ mũi,

nháy mắt khiến đại não cô thanh tỉnh.

Trước kia cô nghĩ sai rồi, thì ra cũng không phải là anh thích ăn quýt

chua.

“Sao anh biết cái này?” Dương Mai hỏi.

“Trước kia có một học viên, say xe còn kinh khủng hơn cô, lúc luyện

xe phun toàn bộ ra tay lái.”

Dương Mai nghe xong cầm lòng không đậu mà liếc mắt nhìn tay lái

một cái, có chút ghét bỏ nhích về phía sau một chút, đáng tiếc cô đã dựa hết
cỡ rồi.

Giang Thủy liếc nhìn cô, nói: “Tôi đã lau khô rồi, cũng đã từ lâu.”

“Cho nên anh mới đặt quýt ở trong xe?”

Giang Thủy gật đầu: “Người đó ngửi mùi vỏ quýt xong nói là thoải

mái hơn nhiều nên tôi đặt một túi ở trong xe, để chuẩn bị cho bất cứ tình
huống nào.”

Dương Mai nói: “Anh còn rất biết làm hết phận sự.”

Giang Thủy ý vị thâm trường mà nói: “Tôi hy vọng mỗi một học viên

đều có thể lấy được bằng lái.”

Dương Mai yên lặng nhìn anh, anh cũng nhìn cô như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.