CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 216

Mông cô bị nâng lên, toàn bộ nửa người trên bị Giang Thủy xách qua.

Thân thể mất đi cân bằng, hai tay quơ loạn vài cái, dưới tình thế cấp bách
đè trên bụng Giang Thủy, cảm giác như đè trên một tảng đá cứng rắn.

“Nói chuyện chú ý chút, Dương Mai.” Ngón tay cái cùng ngón trỏ tay

phải của Giảng Thủy tựa như cái kìm, dùng sức siết chặt gương mặt Dương
Mai, “Đừng kích tôi, hiểu không.”

Dương Mai trầm mặc nhìn thẳng anh, dù cho miệng cô bị nắm đến

biến hình, thoạt nhìn có chút buồn cười, nhưng vẫn không thể che dấu ánh
mắt khiêu khích của cô —

Cô căn bản không sợ anh, bất luận anh nói cái gì, cô vẫn là dáng vẻ

không sợ trời sợ đất.

Biểu tình này làm Giang Thủy nhìn đến ngẩn ngơ, anh không khỏi nhớ

tới con sơn dương (dê núi) quật cường. Nghĩ như vậy, anh liền an tĩnh lại.

“Cô cố ý.”

Giang Thủy như mộng mới tỉnh, không rõ nguyên do mà ngẩng đầu,

Dương Mai cười có chút ý vị sâu xa, đôi mắt quyến rũ liếc xuống, Giang
Thủy liền nhìn xuống theo. Tay anh còn đang chộp cổ áo cô, cổ áo bị mở,
lộ ra phong cảnh bên trong.

Giang Thủy lập tức buông lỏng tay, Dương Mai cười ha hả, ngón tay

chọc chọc trước ngực anh: “Xem kìa, nói xem anh xấu hay không xấu.”
(“xấu” ở đây nguyên bản là “nạo” giống với trên kia, từ này có nhiều nghĩa
ở đây dùng nghĩa “xấu xa” này theo kiểu chơi chữ cùng âm khác nghĩa với
bên trên)

“Sao cô cứ phải…” Giang Thủy còn chưa dứt lời liền “tê” một tiếng,

bàn tay Dương Mai đi xuống, kín kẽ dán lên gốc đùi anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.