“Anh có phải đàn ông không?” Dương Mai mang theo cười “hừ” một
tiếng.
“Dương Mai, đây là ở trong xe.”
“Tôi biết.”
Giang Thủy ngăn chặn tay cô: “Làm không được.”
Dương Mai hài hước cười hai tiếng, rút tay ra sờ má anh, ngón tay cái
cố ý vô tình cọ cọ râu anh: “Vậy sao.”
Đôi mắt cô lóe sáng giảo hoạt, còn sáng hơn cả ngọn đèn.
Giang Thủy nói với đôi mắt này: “Tôi là nói, để lần sau.”
Dương Mai vẫn cười như cũ: “Được.”
Miệng lưỡi bình tĩnh không gợn sóng này, sóng mắt lưu chuyển nhìn
chăm chú này, cười khẽ ý vị không rõ này.
Giang Thủy âm thầm mắng: “Mẹ nó…”
Anh thả Dương Mai lại, dùng tốc độ nhanh nhất xuống xe, vọt tới ghế
lái: “Xuống xe.”
Dương Mai ngoan ngoãn trao đổi vị trí với anh.
Tốc độ xe bay nhanh.
“Đi đâu?”
Giang Thủy cắn cắn răng cấm, nói: “Nhà tôi.”