CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 217

“Anh có phải đàn ông không?” Dương Mai mang theo cười “hừ” một

tiếng.

“Dương Mai, đây là ở trong xe.”

“Tôi biết.”

Giang Thủy ngăn chặn tay cô: “Làm không được.”

Dương Mai hài hước cười hai tiếng, rút tay ra sờ má anh, ngón tay cái

cố ý vô tình cọ cọ râu anh: “Vậy sao.”

Đôi mắt cô lóe sáng giảo hoạt, còn sáng hơn cả ngọn đèn.

Giang Thủy nói với đôi mắt này: “Tôi là nói, để lần sau.”

Dương Mai vẫn cười như cũ: “Được.”

Miệng lưỡi bình tĩnh không gợn sóng này, sóng mắt lưu chuyển nhìn

chăm chú này, cười khẽ ý vị không rõ này.

Giang Thủy âm thầm mắng: “Mẹ nó…”

Anh thả Dương Mai lại, dùng tốc độ nhanh nhất xuống xe, vọt tới ghế

lái: “Xuống xe.”

Dương Mai ngoan ngoãn trao đổi vị trí với anh.

Tốc độ xe bay nhanh.

“Đi đâu?”

Giang Thủy cắn cắn răng cấm, nói: “Nhà tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.