“Nghe thấy.”
Bực bội như bị phóng đại, ngực có chút khó chịu. Không biết là do
trời nóng hay là nguyên nhân gì khác.
Dương Mai nằm ngửa ra, trên người đắp chăn mỏng lại vô ý thức nhìn
chằm chằm đèn chân không trên đỉnh đầu, có chút choáng váng. Cô nhanh
chóng kết thúc cuộc điện thoại này: “Giang Thủy, em thấy mệt, em tắt điện
thoại nhé.”
“Được, vậy em ngủ đi.”
Điện thoại bị cắt đứt, vang lên thanh âm “tút tút tút”.
Rất nhanh tới thời điểm thi bài bốn, ở nhà thử đề đã lâu, thời gian thi
chân chính lại chỉ mất khoảng mười phút, thậm chí càng nhanh hơn. Trí
nhớ Dương Mai tốt, những đề đã làm một lần chỉ quét mắt một cái đã có
đáp án, thậm chí không cần suy nghĩ lại.
Kết quả có thể nghĩ — thật thuận lợi mà thông qua.
Một ngày sau bằng lái được gửi qua đường bưu điện về nhà, tốc độ rất
nhanh.
Thời điểm rảnh rỗi, Dương Mai đột phát ý tưởng tới cửa hàng.
Tiểu Hà đang ngồi chơi di động, bỗng nhiên có bóng đen che lại đỉnh
đầu, ngẩng đầu vừa thấy liền kinh ngạc mà đẩy ghế dựa đứng lên, sắc mặt
có chút hoảng loạn: “Chị, sao chị lại tới?”
Dương Mai thả túi xuống, như cố ý vô tình liếc mắt xuống tay Tiểu
Hà: “Vừa sạc vừa chơi di động, không sợ di động nổ sao.”
Tiểu Hà ngượng ngùng cười cười: “Em không chơi, không chơi.
Không có khách, em nhàm chán mới nghịch một chút.”