CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 285

Đó là xe Giang Thủy.

Đang dừng ở một gò đất hơi cao phía trước.

Chiếc xe này chạy trong thành thị có vẻ không phù hợp bởi vẻ ngoài

của nó thể hiện dáng vẻ cũ kỹ, mệt mỏi. Nhưng bây giờ nó lẳng lặng dừng
ở chỗ này, cùng với đỉnh núi nơi xa đang bị sương mù bao phủ kia, gần với
nơi dòng sông chảy siết đang lao nhanh kia lại vô cùng hòa hợp.

Dương Mai đứng ở phía trước xe, yên lặng quét mắt nhìn bảng số xe

một lần, sau đó nhàn nhạt chuyển dịch tầm mắt. Cô tiếp tục đi về phía
trước, dựa theo trên địa chỉ viết, cuối cùng đi tới trước một phiến cửa sắt
sơn son đã phai màu.

Cửa có hai cánh, một cánh đang khép, một cánh rộng mở. Dương Mai

dựa lưng vào cánh cửa đóng lại kia, vừa không đi vào, cũng không rời đi.

Trong nhà có tiếng động truyền ra.

Rất dễ để phân biệt, một giọng nữ giống như giọng nói trong điện

thoại kia, mềm mại, tinh tế, có vẻ giả tạo nhưng được che dấu cực tốt.

Một giọng khác là giọng nam, điềm tĩnh, trầm thấp. Dương Mai đã

quá quen thuộc với thanh âm này.

Người phụ nữ nói: “Để chỗ đó là được, đúng rồi, chỗ đó.”

Có tiếng vật nặng rơi xuống đất. Tiếp theo người đàn ông nói: “Như

vậy được chưa?”

“Được rồi, vừa vặn.”

Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, người phụ nữ cười hì hì: “Thủy nhi,

giữa trưa làm gà hầm thuốc bắc cho cậu nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.