CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 287

Tay đang cởi áo của anh dùng sức kéo áo về phía ngược lại, áo của

anh đang cởi dở lại mắc lại, bị dắt ở vị trí ngực, lộ ra eo bụng anh.

Dương Mai không hé răng, tay vẫn nắm chặt vạt áo, muốn kéo lên

trên. Giang Thủy đè lại nói: “Chị đi mua gà đi, tôi tự làm được.”

Anh rất cố chấp, lực một tay cũng lớn hơn so với cả hai tay của Dương

Mai. Dương Mai cũng cố chấp y hệt anh, nhất quyết không chịu buông tay:
“Anh dùng một tay có thể cởi ra được?”

Giang Thủy ngẩng phắt đầu lên, vuốt mặt một cái liền mở mắt ra. Anh

nói: “Dương Mai.”

Dương Mai lúc này mới buông tay: “Anh tắm nhanh lên đi, nước này

lạnh, cẩn thận cảm lạnh.”

Giang Thủy không tắm tiếp, anh bắt lấy cổ tay Dương Mai, môi ngập

ngừng nhưng cũng không hỏi cái gì.

Dương Mai rõ ràng cũng cũng không muốn nói gì, tiếp tục đi kéo áo

trên của Giang Thủy.

“Cởi đi, em cầm giúp anh.”

Giang Thủy cong eo, thân trên trần trụi gội đầu trong sân. Dương Mai

ôm áo anh, đứng ở xa xa nhìn theo.

“Đừng đứng đó, vào bên trong ngồi đi.” Cách tiếng nước lại đang cúi

khiến giọng nói của Giang Thủy hơi có chút rầu rĩ.

“Em đứng ở đây được rồi.”

“Vào bên trong đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.