CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 291

Giang Thủy trầm mặc đi qua, nắm tay Dương Mai. Vạn Thục Phân đã

rõ, ánh mắt không lộ dấu vết dời đi, chỉ chỉ vào bên trong: “Tôi đi nấu
cơm.”

Mới vừa bước ra một bước chị ta lại quay lại, tươi cười đầy mặt:

“Thủy nhi, cậu giúp tôi giết gà đi.”

Giang Thủy gật gật đầu, buông lỏng tay, vén tay áo lên, vừa đi vừa nói

với Dương Mai: “Em chờ một lát.”

Vạn Thục Phân hướng Dương Mai cười cười: “Em gái, chờ chút nhé.”

Dương Mai tìm được một chiếc ghế, phía trên đều là bụi, thổi mấy cái

lại lau một phen mới được nhưng vừa muốn ngồi xuống thì khóe mắt liếc
thấy cửa phòng bên kia. Dương Mai lại đứng dậy, thẳng tắp nhìn qua:
“Anh.”

Anh trai Giang Thủy rụt rụt cổ, mí mắt rơi xuống, lại mạnh mẽ căng

ra. Ánh mắt anh ấy trống rỗng, nhưng Dương Mai lại cảm thấy, bên trong
những lỗ trống đó chứa đầy ý vị sâu xa.

Gió thổi khiến lá cây rung lên. Giống như một quyển nhật ký cổ xưa

mà từng trang giấy trong đó xôn xao rung động, ký ức phai màu chợt hiện
lên rồi lại biến mất.

Phiến lá rơi xuống, xoay tròn rồi nằm yên trên mặt đất.

Dương Mai rũ mắt nhìn, khi lại ngẩng đầu trước mắt đã không còn ai.

Giang Thủy đi tới, lắc lắc bọt nước trên tay: “Khát không?”

Dương Mai theo bản năng liếm liếm môi, nói: “Khát.”

“Đi theo anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.