CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 292

Giang Thủy mang theo Dương Mai đến quầy bán quà vặt, chủ quầy là

một bà cụ không có răng, miệng bẹp vào, lúc nói chuyện thanh âm rất kỳ
quái, còn mang theo khẩu âm địa phương dày đặc.

“Cái này hai đồng.”

Giang Thủy chỉ sang cái khác: “Cái này thì sao.”

“Ba đồng.”

“Lấy hai cái này.”

Giang Thủy bỏ tiền, bà cụ duỗi cổ ra bên ngoài nhìn, tay nhận tiền,

hướng Dương Mai bên kia chu chu môi: “Nàng dâu nhỏ thật xinh đẹp.”

Giang Thủy cười cười: “Là rất xinh đẹp.” Nói rồi anh đi ra khỏi quầy

bán quà vặt.

“Đây.” Anh đưa nước qua.

Dương Mai nhận lấy nhưng không vội uống, mắt cô nhìn thẳng về

phía xa xa. Một hồi lâu sau cô mới nói: “Nơi này trống trải, không có thứ
gì. Nhưng lối rẽ cũng nhiều, dễ bị lạc đường.”

“Phải.” Giang Thủy uống xong nước rồi nói, “Đi cùng anh, sẽ không

lạc đường.”

Dương Mai hỏi: “Anh đã ở chỗ này bao lâu?”

“Từ khi bắt đầu sinh ra.” Giang Thủy nói, “Anh từ nơi đó tới.”

Dương Mai nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, nơi đó nước sông đang

không ngừng trôi.

“À, cho nên anh tên là Giang Thủy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.