CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 305

Cái tay kia như mang theo lực lượng thần kỳ, những nơi nó đi qua đều

bị đốt lửa.

Lúc đầu nó còn ở trên vai, trên xương quai xanh, sau đó lại dọc theo

eo một đường đi xuống, chui vào trong váy.

Dương Mai không cởi váy, bởi vì nệm và chăn trải giường cũng hơi

ẩm, tầng váy kia vừa lúc có tác dụng ngăn cách người cô cùng nệm chăn
ẩm ướt.

Nhưng mà hiện tại nó hiển nhiên đã mất đi tác dụng ngăn cách, bởi vì

Giang Thủy đã vén nó lên cao, cuối cùng cuộn lại ở eo bụng.

Sau đó, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng dán lên đỉnh tam giác, bốn ngón

tay nhếch lên, chỉ chừa ngón giữa còn dán lên tấm vải dẹt chất liệu tơ tằm,
giống như móng vuốt mèo đang tra tấn người, cọ cọ từng chút một.

Trong quá trình này, Giang Thủy nhìn chằm chằm không chớp mắt

gương mặt của Dương Mai, giống như đang thưởng thức một tác phẩm
nghệ thuật nào đó hiếm thấy, hoặc là đang xem xét một đóa hoa sắp nở,
nhìn không chớp mắt chính là vì chờ đợi một nháy mắt nó bừng nở.

Dương Mai đắm chìm trong ánh nhìn chăm chú của anh, ánh mắt

không tự chủ được mà mềm xuống: “Ưm…”

Cô nhắm mắt lại, môi khẽ mở, đầu óc đột nhiên bừng sáng, như pháo

hoa nổ tung. Một lúc sau, mảng sáng kia từ từ ảm đạm xuống — Giang
Thủy rút tay ra.

Dương Mai khẽ mở mắt, vẻ mặt mê mang: “Giang Thủy.”

“Ừ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.