CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 307

“… em xuống đi.” Giang Thủy bắt lấy eo Dương Mai, đẩy cô lên trên.

“Không.”

Cô không những không đi xuống mà còn vòng lên. Tự nhiên như ngồi

trên tấm thảm, ma xát trên dưới khiến thứ đồ dưới mông lập tức trướng lên.

Sức Giang Thủy đẩy cô giảm xuống, nhưng anh vẫn lặp lại: “Đi

xuống, anh bảo em đi xuống.”

Dương Mai hơi dừng: “Anh thật sự muốn em đi xuống sao?”

Giang Thủy bình tĩnh nhìn cô rồi đột nhiên nghiêng người một cái thật

mạnh, vị trí bị đảo lộn, một tay anh bắt lấy gốc đùi cô, đặt lên trên eo chính
mình, nói: “Anh không quen nữ ở trên.”

Anh không quen bị phụ nữ đè ở phía dưới, anh muốn làm người khống

chế tiết tấu. Không cần biết là chuyện này hay là những chuyện khác, đều
là như thế. Mọi việc đều phải nắm giữ trong tay mình mới không hoảng
hốt.

Dương Mai ngẩng đầu lên, nói: “Anh thật không thú vị.”

“Không thú vị thì anh cũng sẽ ở trên.” Giang Thủy nói, “Dương Mai,

anh là đàn ông.”

Dương Mai nhìn về một bên, không nói gì.

Không sao cả, bên trên hay bên dưới cũng được. Sớm đã biết anh là

người đàn ông lỗi thời lại nhàm chán, còn chờ đợi anh có cái tư thế mới mẻ
gì.

“Dương Mai, không có bao.” Giang Thủy nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.