CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 313

Giang Thủy cười một tiếng: “Vạn nhất chị dâu ra ngoài thì làm sao

bây giờ?”

Dương Mai: “…”

Giang Thủy nói: “Không có việc gì, anh lau khô người là có thể ngủ.”

Dương Mai ngồi xuống, nhìn Giang Thủy vắt nước từ khăn ra rới

xuống đất lạo xạo. Hồi lâu sau, cô nói: “Sang nhà giữa tắm đi, nói với chị
dâu anh một tiếng là được không phải sao, sẽ không ra ngoài đụng phải
anh.”

Giang Thủy hơi ngừng lại, anh cười nhạt nhìn không ra cảm xúc: “Bỏ

đi.”

Một lát sau, Giang Thủy nhìn về phía Dương Mai rồi nói: “Em cứ

nhìn anh chằm chằm làm gì?”

Dương Mai nghiêng mắt đi, nói: “Chị dâu anh đối với anh không để

bụng.”

Giang Thủy sửng sốt nhưng chỉ nhàn nhạt: “Ừ.”

Dương Mai đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Giang Thủy sáng ngời,

Giang Thủy cảm thấy nếu còn tiếp tục nhìn như vậy, anh sẽ không thể che
giấu bất kỳ thứ gì nữa.

Nháy mắt tiếp theo, Giang Thủy theo bản năng che lại mắt cô, một tay

kia âu yếm Dương Mai, anh nói: “Vừa rồi, còn giữ lời không?”

Dương Mai: “Cái gì?”

Giang Thủy dịch tay ra, Dương Mai trợn mắt liền thấy anh cười, nồng

đậm, không có ý tốt, ý vị sâu xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.