CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 314

Cô hiểu ra, chế nhạo nói: “Vẫn còn nhớ cái này.”

“Phải.” Giang Thủy hào phóng thừa nhận, “Nhớ đã lâu rồi.”

Dương Mai vung tay, rời khỏi Giang Thủy nằm trở lại trên giường

trước: “Trở về lại nói.”

Giang Thủy suy tư một chút, cũng nằm xuống theo: “Ngày mai về.”

Giang Thủy lôi chăn theo, một lần nữa đắp lên cho hai người.

Edit: Chỉ muốn nói rằng, chủ nghĩa đàn ông chết tiệt, cứ để người ta

nằm trên thì có phải xong rồi không =))))

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.