CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 32

Giang Thủy nói: “Tôi phải đi về dạy xe.”

Dương Mai nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Vẫn còn thời gian.”

Giang Thủy không nói chuyện, vẫn đi tiếp, giống như Dương Mai

không tồn tại.

Dương Mai nhìn chằm chằm bóng dáng rắn chắc của anh trong chốc

lát, bỗng dưng dừng lại bước chân, nói: “Ăn xong liền đi. Được, vậy anh đi
đi.”

Cô nói như vậy, liền thật sự không chút do dự rời đi.

Giang Thủy đi thêm mấy bước liền ngừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn

cửa hàng kem kia một cái, Dương Mai đang đứng ở trước quầy chọn đồ,
vài sợi tóc của cô rơi xuống, quét nhẹ qua gương mặt, cô cảm thấy ngứa
nên giơ tay vuốt nhẹ.

Kim loại bị ánh nắng chiết xạ, chiếu vào mắt Giang Thủy, anh theo

bản năng nhắm mắt, rồi lại mắt ra nhìn lại, đó là một chiếc nhẫn, được nạm
đá quý rất tinh xảo đeo trên ngón tay Dương Mai.

Dù không phải người trong nghề, cũng có thể nhìn ra chiếc nhẫn kia

có giá trị xa xỉ.

Giang Thủy nhìn trong chốc lát, cuối cùng xoay người, rốt cuộc cũng

không quay đầu lại, đi về hướng trường dạy lái xe.

Buổi chiều việc luyện tập càng thêm thống khổ.

Thời gian nóng nhất của mùa hè chính là hai giờ sau giữa trưa, nơi sân

tập hoàn toàn biến thành một cái lò lửa lớn, xe bị ánh nắng mặt trời nướng
cho nóng bỏng, dù cho bên trong xe mở điều hòa nhưng mông ngồi trên
ghế vẫn chảy ra một tầng mồ hôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.