CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 320

Anh lên tiếng nhưng lại hoàn toàn không có ý định bứt ra. Tiếng nói

vừa dứt, anh nghiêng người, đè Dương Mai dưới thân.

Vài phút sau, khi Giang Thủy bắt đầu gặm cắn xương quai xanh của

cô, Dương Mai mới như có như không nói chuyện: “Anh đi mua đi.”

Cô xô đẩy anh nhưng không thúc giục.

“Lát nữa đi…” Anh có lệ nói.

“Lát nữa càng không đi được.” Dương Mai nói.

“…” Bây giờ cũng không đi được, anh đã đợi rất nhiều lần và đều bỏ

lỡ.

Giang Thủy chống một tay bên tai Dương Mai, một tay kia nắm tay cô

sờ xuống phía dưới anh xoa xoa, giọng nói anh ám ách: “Đi không được.
Như vậy làm sao đi ra ngoài.”

Dương Mai nhìn chằm chằm mặt Giang Thủy, từ cái trán sạch sẽ đến

sống mũi cao thẳng như ngọn núi, đến đôi môi đang mím chặt, tuần hoàn
lặp lại mà nhìn, cuối cùng dừng ở cặp mắt đen thui kia.

Mặt Giang Thủy vào lúc này có vẻ đặc biệt an tĩnh, kỳ thật anh cùng

trước kia cũng không có gì khác nhau, vẫn yên lặng như thế này, lẳng lặng
ở một chỗ, giống một cái đầu gỗ cố chấp, không hiểu được uyển chuyển
một chút.

Nhưng Dương Mai lại cảm thấy lúc này anh không giống trước kia.

Nhưng rốt cuộc là chỗ nào không giống, cô cũng không nói rõ được.

“Anh dọn tới đây ở đi.” Dương Mai nói.

Giang Thủy dừng lại, dùng ánh mắt hỏi Dương Mai. Dương Mai nói:

“Nhà em cách trường dạy lái xe gần hơn, anh càng thuận tiện.” Cô dừng lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.