CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 345

“Ngứa.” Vẫn còn gãi.

Xe lại đi được mấy trăm mét, Giang Thủy liền tắt máy dừng lại bên

đường. Anh nắm bụng cẳng chân Dương Mai, kéo về phía mình, Dương
Mai ăn đau kêu lên một tiếng sợ hãi, một bàn tay đập lên cánh tay Giang
Thủy: “Nhẹ chút!”

“Ừm.” Giang Thủy nhìn gót chân cô liền thấy trên làn da trắng nõn lại

mọc ra một cái bọt nước màu vàng xanh, căng phồng.

Anh dùng ngón út đè ép, hỏi: “Đau không?”

Dương Mai mím miệng lắc đầu.

Đau nhưng thật ra cũng không đau, nhưng mà có chút ngứa.

Giang Thủy thả tay, lại lái xe lên đường. Một lát sau, anh nói thầm:

“Em cũng không đi bộ, vẫn luôn ngồi trên xe, sao lại mọc bọt nước.”

“Không đáng ngại.” Dương Mai chẳng hề để ý mà nói, “Về nhà dùng

kim chọc một cái là được.”Edit: Quả dương mai này mọi người, ở mình
hay gọi Thanh mai nhỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.