CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 350

“Lý Diễm.” Lý Diễm nắm lấy rồi lại buông ra.

Bành Bằng cười cười, chỉ về phía sau lưng hai người, lời nói chỉ nói

một nửa: “Hai người đây là…”

Dương Mai không lên tiếng, Lý Diễm lanh mồm lanh miệng: “À,

Dương Mai tới gặp bác sĩ.”

“A —” Bành Bằng quan tâm hỏi, “Sao lại thế?”

Dương Mai vặn vẹo mắt cá chân, giải thích: “Bệnh mề đay, bị côn

trùng cắn dị ứng. Không có gì lớn.”

Bành Bằng “Ừm: một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía chân sau của

Dương Mai, một mảng điểm đỏ, tróc da, còn có hai bọng nước. Tình huống
này nếu đặt trên người đàn ông căn bản không cảm thấy gì, nhưng Dương
Mai da thịt non mịn, thoạt nhìn lại thấy ghê người.

“Hình như rất nghiêm trọng đấy.” Bành Bằng nói.

Dương Mai mím môi, Lý Diễm tiếp lời: “Kỳ thật cũng không có gì,

chỉ là da cô ấy trắng quá nên nhìn khá đáng sợ.”

Không nghĩ lại nói nhiều về đề tài này, Dương Mai nói sang chuyện

khác: “Bành Bằng, tôi và Lý Diễm còn chưa ăn cơm, chúng tôi đi trước ăn
cơm đây.”

Lý Diễm nói: “A, đúng vậy. Anh ăn chưa?”

Bành Bằng nhếch miệng cười: “Còn chưa ăn.”

“Cùng nhau đi.” Lý Diễm nói.

Quán ăn là Bành Bằng chọn, hắn nói vùng này hắn quen thuộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.