CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 364

Lúc này, nhân viên cửa hàng mới ý thức được vừa rồi mình nói lỡ

miệng — không sai, là nói lỡ miệng, chứ không phải nói sai rồi.

Từ khi đôi nam nữ này đi vào, dưới đáy lòng cô ta đã đánh giá bọn họ.

Người phụ nữ quần áo không tầm thường, trong lúc giơ tay nhấc chân

hiện ra một tia quý khí, nhưng vẻ quý khí này cũng không phải sinh ra đã
có sẵn, bởi vì trong ánh mắt cô ấy không có sự ngang ngược kiêu ngạo,
ngược lại cất giấu nhuệ khí bình tĩnh mà khôn khéo. Mà người đàn ông lại
một thân hàng rẻ tiền, anh đối với vấn đề này giống như cũng không để ý,
trầm mặc ít lời, bộ mặt khuyết thiếu biểu cảm, lại không phải kiểu lãnh
ngạo của kẻ có tiền, mà là một loại…

Một loại khí chất kỳ lạ.

Giống như không sao cả, thế nào cũng được, không có theo đuổi,

không có mong đợi, không có mục đích.

Một loại khí chất thuần túy không có sinh cơ.

Nhân viên cửa hàng không nghĩ về điều đó, kinh nghiệm nhìn người

phong phú nói cho cô ta biết, người phụ nữ này rất có tiền còn người đàn
ông này rất nghèo. Mặc kệ có phải anh ta phụ thuộc vào người phụ nữ này
hay không, cô ta vẫn nghĩ, cuối cùng người trả tiền sẽ là người phụ nữ này.

“Thật xin lỗi, bởi vì anh ấy còn chưa đi vào mặc thử …”

Dương Mai đi qua nhân viên cửa hàng về phía Giang Thủy, trực tiếp

hỏi: “Anh không mặc thử? Là không thích sao? Không thích chúng ta lại đi
cửa hàng khác.”

Vừa dứt lời, Dương Mai liền nắm cổ tay Giang Thủy muốn kéo anh

đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.