CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 375

“Vậy anh tính làm cái gì.”

“Chưa nghĩ tới.” Giang Thủy cọ cọ đế giày, điếu thuốc bẹp kia bị anh

đá sang một bên.

“Được, vậy có thời gian anh chậm rãi suy nghĩ.”

Sau khi Giang Thủy đưa Dương Mai về nhà, đã là đêm khuya.

Cổng lớn khu nhà lại rộng mở, gần đây lầu một có một hộ gia đình

đang trang hoàng lại, hàng hiên bị đặt đầy rác rưởi từ vật liệu kiến trúc. Khi
giày dẫm lên, đế giày có thể dính một tầng phấn bên dưới.

Dương Mai mở cửa, trước khi vào cửa cô cọ cọ giày lên tấm thảm

trước cửa, túi trong tay bỗng nhiên bị người ta bắt lấy.

Cô không thét chói tai bởi vừa lúc có một mặt gương đối diện với cô ở

bên trong nhà, tuy cách khá xa, hình người mơ hồ, nhưng hình dáng của
Tống Cường trong gương cô liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

“Sao lại tới đây?” Cô nhàn nhạt nói.

“Tôi thật sự thiếu tiền.” Lúc này, Tống Cường đơn giản đến dối trá

khách sáo đều miễn đi, trực tiếp vào thẳng chủ đề.

“Tiền hồi trước của anh đâu rồi?”

“Tiêu hết rồi.”

“Tiêu vào đâu?”

“…” Hắn ta không nói chuyện, nâng đầu, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn

thẳng vào cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.