CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 382

thuận theo tâm ý anh, anh không đề cập tới, cô cũng không hỏi. Bởi vì cô
cảm thấy theo đuổi người khác không thú vị.

Sáng sớm thứ hai, Dương Mai như thường ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh,

chỉnh trang xong, đang định đi đến cửa hàng xem sao thì nhận được điện
báo xa lạ.

Thanh âm trong điện thoại rất không khách khí: “Cô Dương phải

không? Mời cô nhanh chóng đến đồn công an Thành Tây một chuyến.”

Đồn công an Thành Tây và nhà Dương Mai ở hai đầu thành phố, một

đông một tây. Dương Mai gọi xe qua, trên đường bị kẹt xe, một giờ sau mới
đến nơi.

Người trong sở hẳn là đợi đã lâu, đến khi cô tới, cũng không ai liếc

nhìn cô một cái — thời gian trôi qua đã lâu, bọn họ đang làm chuyện khác,
có lẽ đã quên mất cô rồi.

Dương Mai chủ động đi qua, chào hỏi một người cách sát đang ngồi

viết lách trên bàn. Cô rất khách khí, cố tỏ vẻ thân thiện.

Người cảnh sát lại tương phản, anh ta bị người đánh gãy suy nghĩ,

ngẩng đầu nhíu mày tỏ ra không hài lòng, thấy phía trước là một gương mặt
phụ nữ xa lạ, mày nhíu càng chặt hơn, sau đó mới giãn ra.

Người cảnh sát suy nghĩ cẩn thận: “Cô chính là cô Dương?”

Dương Mai nói: “Đúng vậy.”

“Cô đi theo tôi.”

Tiếng kẽo kẹt do chân ghế dựa bằng thép cọ lên nền đá hoa cương

vang lên, vừa lúc chặn đường đi của Dương Mai. Dương Mai nhìn xuống
một cái, lại ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, phát hiện người cảnh sát kia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.