CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 402

“Nếu ông chủ lớn đã tự xuất tiền túi, chúng ta cũng không cần bó tay

bó chân, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên xuống tay thì xuống tay…
Ai, Lý Diễm, chị còn mang người đẹp tới đoạt nam đồng bào chất lượng tốt
trong công ty chúng ta sao, quá độc ác.”

Lý Diễm liếc người nói chuyện một cái, nói đùa: “Phi, cái gì mà đoạt

với không đoạt, người đẹp đã có bạn trai rồi. Hơn nữa, dù tôi có không
mang theo người đẹp tới, nam đồng bào chất lượng tốt cũng không thể coi
trọng cô đâu.”

Bên kia đã ngồi xuống bắt đầu hát hò, nam đồng bào chất lượng tốt

nghe xong lập tức cười, có mấy người còn phụ họa theo, mấy người đùa
giỡn trêu đùa khiến không khí trở nên rất sinh động.

Bờ biển hoàng kim là KTV tốn kém nhất thành phố này, cấp bậc tự

nhiên cũng là tối cao. Ghế lô lần này chọn đặc biệt lớn, hơn nữa bên trong
đầy đủ mọi thứ thuận tiện, kho ca khúc khổng lồ, ca khúc cũ hay ít lưu trữ
cũng có thể tìm thấy được.

Dương Mai ngồi trong một góc, cơ bản chỉ làm hai việc là uống đồ

uống và ăn trái cây. Những người khác cãi cọ ầm ĩ, một mình cô yên tĩnh
ngồi làm người ta không khỏi nhớ tới một hình ảnh trong phim điện ảnh —
bối cảnh nhanh chóng mờ đi, chỉ còn lại nhân vật chính lẳng lặng đứng.

Có lẽ nhìn cô có vẻ cô đơn, một người hảo tâm tiến lại gần, khách sáo

ân cần thăm hỏi vài câu.

Dương Mai liếc người nọ một cái, lắc đầu nói: “Tôi không biết hát.”

Người nọ nói: “Sao có thể? Cô xem, đến người ngũ âm không đầy đủ

như tôi còn hát được.”

“Tôi thật sự không biết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.