CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 418

nguyên cả đám đều uy vũ hùng tráng, nói chuyện ca hát đều rất chắc chắn.
Thân hình Giang Thủy không khác mấy người đàn ông phương bắc, rất
giống người đàn ông được nhắc tới trong bài hát “Bộ mã hán tử”.

Dương Mai nói: “Anh còn rất ăn ảnh.”

Giang Thủy: “Em chụp đẹp.”

“Nếu anh thay phục sức bản địa vào rồi trà trộn trong đám người, đảm

bảo không ai nói anh là người ở ngoài đến.”

“Đúng không?”

“Đúng vậy, anh đen giống như đàn ông Nội Mông.”

“…”

Dương Mai vui sướng cười ra tiếng, giống như chế nhạo anh là một

việc khiến cô cảm thấy rất vui sướng. Trên thực tế, khi bọn họ ở chung,
Dương Mai luôn chiếm hết lợi thế trong lời nói, trên khía cạnh tranh cãi
miệng lưỡi Giang Thủy luôn thể hiện sự bao dung bằng cách im lặng,
nhưng bản tính mạnh mẽ của anh lại hoàn toàn bùng nổ trong hoạt động thể
lực nào đó.

Loại bùng nổ này gây ra hậu quả trực tiếp nhất chính là, vốn dĩ đã hẹn

với hướng dẫn viên du lịch đúng 8h30 xuất phát mà 8h bọn họ mới từ từ
tỉnh dậy.

Không còn kịp nữa, sau khi đến điểm hẹn với đoàn, may mắn phát

hiện, bọn họ cũng không bởi vì đến trễ mà trở thành “Cái đích cho mọi
người chỉ trích” — bọn họ cũng không phải tiêu điểm của buổi sáng hôm
nay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.