CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 437

“Thủy nhi ở linh đường.” Vạn Thục Phân nhanh chóng nói xong câu

này rồi bước nhanh vào trong căn phòng tối đen.

Linh đường? Nơi cung phụng linh cữu người chết? Giang Thủy ở nơi

đó.

Ai đã chết?

Trong lòng Dương Mai bị nỗi bất an mãnh liệt lấp đầy, bởi vì sợ hãi,

tim đập cực nhanh.

Vạn Thục Phân từ trong phòng ra tới, thấy Dương Mai còn đứng ở đó

liền nói: “Sao cô còn ở đây?”

Dương Mai: “Tôi không biết linh đường ở đâu.”

“Đi theo tôi.”

Đi một đoạn đường ngắn, Dương Mai tới linh đường.

Gian nhà thực đơn sơ, không gian rất nhỏ, liếc mắt một cái là có thể

thấy Giang Thủy đang quỳ gối một bên.

Không biết có phải do đang đắm chìm ở thế giới của chính mình hay

không, sau khi Dương Mai đến gần, Giang Thủy vẫn cúi đầu như cũ, dường
như không phát hiện có người tới gần mình.

Vạn Thục Phân nói: “Cậu tự tìm chỗ ăn cơm đi, hôm nay tôi không có

sức nấu cơm.”

Lúc này Giang Thủy mới ngẩng đầu nói: “Được.”

Thấy Dương Mai, thần sắc anh vẫn như bình thường. Sau khi Vạn

Thục Phân rời khỏi linh đường, anh cũng đứng lên nhưng cũng không nhúc
nhích, hơi cong eo, lẳng lặng mà ngây người trong chốc lát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.