CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 439

Khi ăn cơm, Giang Thủy vẫn hết sức chuyên chú, thoạt nhìn ăn uống

cũng không tệ lắm, một chén lớn mì, còn gọi đồ ăn kèm khác, đều ăn sạch
sẽ.

Dương Mai nghĩ, rốt cuộc bởi vì không có quan hệ huyết thống nên

cũng sẽ không quá bi thương khổ sở. Tâm tính như vậy kỳ thật là chính
xác, sinh lão bệnh tử là chuyện quá đỗi thường tình, có thể khóc lóc nhưng
vì thế mà cứ mãi đau buồn thì không tốt.

Người đã chết, nhưng người còn sống phải tiếp tục tồn tại. Phải ăn

cơm, phải ngủ, phải làm việc.

Dương Mai ăn uống cũng tốt hơn một chút, chờ tới khi cô ăn no,

Giang Thủy đã đợi cô được mười phút.

“Đi thôi.” Giang Thủy đứng lên trước.

Dương Mai đi theo anh: “Đi đâu?”

“Về nhà.”

Dương Mai nói: “Được, em về cùng anh.”

Trở lại trong tiểu khu nhà Giang Thủy, Dương Mai đã vô cùng mệt

mỏi. Tàu xe mệt nhọc khiến cô nằm xuống giường cơ hồ sẽ lập tức đi vào
giấc ngủ.

Đúng lúc này di động vang lên. Là của Giang Thủy.

Sau khi treo điện thoại, Giang Thủy nói: “Anh phải ra ngoài. Tổng

giám đốc Trần ở Bờ biển hoàng kim.”

“Sao muộn như vậy còn phải đi?” Dương Mai bỗng nhiên nhớ tới cái

gì, lại nói, “Không phải anh đang nghỉ phép sao? Anh không nói với Tổng
giám đốc Trần anh ở Hô Luân Bối Nhĩ à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.