CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 455

Tiểu Hà ngửa đầu lên, nước mắt đã rút đi. May mắn không rơi xuống,

bằng không hóa trang lại trôi mất. Lại hít hít mũi, như là hạ rất lớn quyết
tâm: “Đây là do chính em lựa chọn, em đã suy nghĩ cặn kẽ, em cảm thấy
như vậy là tốt nhất với mình.”

Dương Mai nghe xong chỉ nói: “Em cảm thấy tốt là được rồi.”

“Bởi vì em quá khó khăn…” Muốn nói lại thôi, áp lực ủy khuất.

Một người phụ nữ tới nơi thành thị xa lạ dốc sức làm việc, bắt đầu từ

con số 0, không có bất luận cái gì để dựa vào, có bao nhiêu khó khăn?

Dương Mai nghĩ, cũng giống như ếch xanh bị nấu nước sôi, muốn

sống sót mà phá nắp nồi chạy tới vùng trời mới đầy khó khăn. (Câu chuyện
ếch xanh nấu nước sôi hẳn nhiều người đã biết)

Nếu có lối tắt có thể đi, vì cái gì không đi.

Dương Mai nói: “Hôm nay là ngày kết hôn, em phải cười. Về sau sẽ

vẫn luôn cười.”

Tiểu Hà gật gật đầu, quả thực đã tươi cười trở lại. Cũng không có thời

gian nói thêm gì vì Mạnh Đạt đã gọi cô ấy về.

Dương Mai vỗ vỗ vai cô ấy: “Một mình anh ấy ứng phó không được,

em qua cùng đi.”

“Vâng.”

“Em sẽ hạnh phúc.” Dương Mai nói.

Tất cả đã trải qua ở giờ lành hôm nay, đều ngưng tụ thành một câu

mong ước tốt đẹp. Đây là sự dịu dàng lớn nhất của Dương Mai.

Trở về đổi thành Giang Thủy lái xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.