CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 456

Dương Mai hỏi: “Anh có thể chứ?”

“Cái gì?”

“Em nói,” Dương Mai nhìn bụng Giang Thủy, “Anh được chưa?”

Giang Thủy nhàn nhạt thu hồi tầm mắt: “Anh không làm chuyện mình

không nắm chắc, anh ngồi ở chỗ này, chính là được.”

Dương Mai vui vẻ, cố ý nghiêng đầu đi nhìn mặt Giang Thủy. Giang

Thủy chỉ lo lái xe, không lên tiếng nhưng chung quy vẫn bị Dương Mai
nhìn chằm chằm đến không chịu được, nhấp miệng nói nhỏ: “Em nhìn cái
gì vậy?”

“Anh nói anh “khốc” như vậy, em nhìn một chút cũng không được?”

(Thật sự là không biết dùng từ gì thay từ “khốc” này, ai biết thì bảo mình
với, mình hiểu nhưng không biết diễn đạt thế nào T.T)

“…” Giang Thủy nghiêng đầu sang một bên.

“Không làm chuyện không chắc chắn?” Dương Mai bẻ mặt anh trở lại,

“Em cũng không tin.”

“Vốn dĩ là thế.” Tốc độ xe nhanh hơn, Giang Thủy ngưng thần liễm

khí, nói, “Ngồi yên, đừng xoay loạn.”

Dương Mai ngoan ngoãn ngồi trở lại, kéo theo đai an toàn, giải phóng

ngực mình một chút: “Ừm, đó chính là nói, lúc trước anh dạy em lái xe,
cũng là có chắc chắn? Khi đó người vẫn luôn thuyết giáo em không được là
ai?”

“…”

“Là ai?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.