CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 480

“…” Giang Thủy cũng không nói gì, híp mắt, vẻ mặt nghiêm túc,

giống một người lái tàu đang chế ngự sóng to gió lớn.

Một giờ sau, ô tô về tới địa điểm xuất phát.

Giang Thủy ngừng xe ở ven đường, Lý Vân ngồi ở trong xe không

nhúc nhích, Giang Thủy không thúc giục cô ta, chỉ yên lặng mà ấn hạ cửa
kính xe.

Lý Vân hỏi: “Ở chỗ này quen không?”

Giang Thủy gật gật đầu: “Quen.”

“Ăn thì sao?”

“Cũng quen.”

Lý Vân chống tay lên trán, vuốt tóc mái lên, nghiêng mặt nhìn anh,

cười cười: “Cậu không cần chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, tôi
hỏi chính là muốn nghe lời nói thật.”

“…” Giang Thủy nghĩ nghĩ, nói, “Luôn ăn cơm hộp, ghét.”

Lý Vân cười ha ha: “Ồ, đã hiểu, muốn ăn ngon.”

“Không phải, muốn thay đổi khẩu vị.”

“Muốn đổi cái gì?” Lý Vân nói, “Bắc Kinh cái gì cũng có.”

Bắc Kinh đích xác cái gì cũng có, lại chỉ không có thứ anh muốn.

Ở thời khắc này, Giang Thủy càng thêm nhớ đến Dương Mai.

Trở lại phòng thuê, anh muốn gọi điện thoại cho Dương Mai. Kỳ thật

cũng không có gì để nói, chỉ là muốn nghe giọng cô. Nhưng nghĩ lại, giờ đã
muộn rồi, nói không chừng cô đã ngủ. Vẫn là thôi đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.