CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 481

Trái lo phải nghĩ, cuối cùng anh vẫn quyết định gửi một tin nhắn cho

cô.

Dương Mai không trả lời tin nhắn, nhưng lại nhanh chóng gọi điện

thoại lại cho anh.

“Anh gửi dấu chấm câu là có ý gì?” Dương Mai hỏi.

“Anh muốn xem em đã ngủ chưa.”

“Nhỡ em ngủ rồi thì sao? Ngốc, tiếng chuông tin nhắn đánh thức em

luôn rồi.”

“…”

Dương Mai đi ra ban công, trên không trung là những ngôi sao rải rác,

thưa thớt. Cô nhớ tới có một đêm, Giang Thủy nói sẽ mang cô đi xem đầy
trời ngôi sao. Cũng không biết cô phải đợi bao lâu mới có thể chờ đến cái
đêm đáng quý này.

“Bên anh nhiều sao không?” Cô hỏi.

“Không nhiều lắm. Chỗ em thì sao?”

Dương Mai cười ha ha: “Ngốc, chúng ta cùng ở dưới một bầu trời.”

“Vậy sao em còn hỏi.”

“Nhưng mà em muốn biết.”

“…”

Giang Thủy hít hà một hơi, ngực rầu rĩ.

An tĩnh trong chốc lát, Dương Mai lại nói: “Này, bây giờ anh đang

làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.