CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 478

“…”

Giang Thủy ngừng xe lại.

Lý Vân dường như cũng không kinh ngạc, khi quay đầu lại, trên mặt

đã treo nụ cười ái muội: “Cậu không muốn lấy tiền sao?”

“Muốn.”

“Vậy đừng dừng lại.”

“Không dừng lại, tính mạng sẽ lơ lửng trên đỉnh đầu.”

Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng chốt mở cửa xe.

Lý Vân xuống xe, đi đến phía trước, ngăn lại một bên đèn xe, chỉ còn

lại chùm tia sáng bên trái.

Giang Thủy cũng đi xuống, đứng cạnh cửa xe. Trong vùng núi hoang

vu rộng lớn, thanh âm mát lạnh tinh tế của Lý Vân vọng lại, giống như đến
từ một thế giới khác: “Cậu thấy cái gì?”

Giang Thủy nhìn trong chốc lát, thành thật mà trả lời: “Cỏ.”

“Chỉ có cỏ sao?”

“Chỉ có cỏ.”

“Tôi thấy núi.” Lý Vân nói, “Bên kia, nơi đèn xe chiếu không tới, có

núi.”

Giang Thủy nhìn qua, phía bên kia đen ngòm, cái gì cũng không thấy

rõ. Có lẽ là có núi, rốt cuộc thì hiện tại bọn họ đang ở trong núi.

“Cậu chỉ nhìn thấy cỏ, bởi vì phạm vi đèn xe có thể chiếu sáng chỉ có

như vậy, nơi tay cậu có thể duỗi đến chỉ có như vậy, nơi đôi mắt của cậu có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.