CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 498

Tóc đỏ ở bên cạnh hát đệm: “Hơn nữa hôm nay không cho phép

xuống sân khấu trước!”

Giang Thủy rũ mi nhìn nhìn, thuận theo nhận lấy, trong một tràng

hoan hô một ngụm uống cạn ly rượu.

Tửu lượng của anh được luyện ra từ thời sơ cao trung (cấp 2,3), trẻ

người non dạ, cả ngày nói chuyện sầu bi, anh có một đám bạn đầu trâu mặt
ngựa phàm ăn cả trong trường lẫn ngoài trường. Một đám thiếu niên không
hiểu chuyện, cho rằng biết uống rượu chính là có bản lĩnh, rót cho nhau
không biết bao nhiêu rượu. Tình cảm không bồi dưỡng ra được nhưng tửu
lượng lại bồi dưỡng được ra.

“Được!”

Mọi người không ngừng ồn ào trong khi đó đầu óc Giang Thủy càng

tỉnh táo nhưng anh lại cho rằng dường như thời gian đang chảy ngược, về
tới quá khứ.

Lý Vân ở một bên im lặng không lên tiếng nhìn anh, đôi mắt rực rỡ

lung linh híp lại, giống một con báo giấu mình trong chỗ tối, gắt gao nhìn
thẳng con mồi của chính mình.

Uống rượu đến vui sướng tràn trề, người trong phòng bao càng chơi

càng điên. Có người ngã xuống, có người còn sừng sững, có người đã thua
cởi hết quần áo, có người cười nhạo xem kịch vui.

Giang Thủy ngồi ở một bên, ánh mắt nặng nề, bình tĩnh nhìn hết thảy

trước mắt. Anh không nói gì, cũng không làm gì, chỉ an an tĩnh tĩnh đợi, lại
cho người ta một loại cảm giác không giận tự uy.

Đây là người đàn ông tàn nhẫn. Lý Vân nghĩ, anh cũng không chất

phác giống như mặt ngoài biểu lộ, ngược lại, nội tâm anh là sóng gió mênh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.